Câu chuyện cuộc đời

Giữa bão hiểu lầm lòng tốt vẫn nảy mầm

Giữa bão hiểu lầm lòng tốt vẫn nảy mầm

Sáng đầu tuần, nắng sớm len qua cửa sổ phòng giám đốc, vẽ những vệt sáng nhợt nhạt trên bàn làm việc. Hoa ngồi lặng nhìn tập hồ sơ dày, trên cùng là công văn cắt giảm nhân sự từ tổng công ty, tim cô chùng xuống khi đọc dòng đầu tiên.Nguyễn Văn Lâm  bảo vệ, lý do hay ngủ gật, lớn tuổi, không còn làm việc hiệu quả, tính tình nóng nảy.

Cái tên như một vết mực đậm in trong đầu. Hoa khép mắt, ký ức ngày hôm qua chợt hiện.

Hôm đó, lần đầu đến công ty, bãi xe chật cứng, cô gọi khẽ:

New Project 138

Hình ảnh minh hoạ

– Bác ơi, cho cháu gửi xe với ạ.

Không tiếng trả lời cô gọi thêm, rồi phải cất giọng lớn:

– Bác ơ!

Bác bảo vệ tóc bạc giật mình, mắt lờ đờ mở ra, khuôn mặt hốc hác, đôi môi khô khốc:

– Từ từ… ai cũng vội hết à?

Khi dắt xe, bàn tay ông run rẩy, đầu xe cô khựng lại suýt đổ chiếc gương chiếu hậu trầy một vệt.

– Bác cẩn thận ạ, Hoa vẫn giữ giọng nhẹ.

Ông liếc ngang, lẩm bẩm khó chịu:

– Xe gì mà quý dữ cô trẻ thì biết gì việc trông xe.

Hoa chỉ lặng im, nỗi chua xót len nhẹ vào lòng.

Tiếng gõ cửa kéo Hoa về thực tại bác Lâm bước vào, gương mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe.

– “Cô Giám đốc, tôi nghe có tên mình trong danh sách. Tôi xin cô đấy, đừng cho tôi thôi việc. Tôi sẽ cố gắng, không ngủ gật nữa, tôi hứa…”

Giọng ông run run như người đang nắm lấy sợi dây cuối cùng Hoa nhìn đôi bàn tay chai sần đang siết chặt, lòng trĩu nặng.

– Cháu sẽ cân nhắc thêm, bác cứ về nghỉ đi đã.

Bác Lâm cúi đầu, vẻ mong manh như đứa trẻ.

Thế nhưng, sáng hôm sau, lệnh chính thức vẫn từ tổng công ty gửi xuống không gì thay đổi được. Khi nhận giấy thôi việc, bác Lâm tức giận chạy thẳng vào phòng giám đốc. Hoa vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng, đầu óc vẫn rối như tơ vò.

Cửa bật mở.

– Cô hứa với tôi thế nào? giờ lại ký đuổi tôi à? cô trẻ mà độc ác quá!

Lời nặng nề vang dội, khiến nhân viên ngoài hành lang dừng lại, xì xào. Nhiều người vừa mất việc cũng xúm vào, ánh mắt đổ dồn, những câu mắng chửi rì rầm: 

-Giám đốc mới mà tàn nhẫn thế.

Hoa chỉ ngồi yên, môi mím chặt, để mặc cơn bão lời lẽ trút xuống.

Đêm ấy, tại căn phòng trọ cũ kỹ, bác Lâm nắm chặt tay vợ, tiếng máy truyền dịch đều đặn từng nhịp, trong ánh đèn vàng hắt hiu, ông khẽ nói:

– Bà đừng lo… tôi sẽ tìm cách, chỉ cần bà đừng bỏ tôi.

Hình ảnh đàn ông nóng nảy gay gốc lúc sáng giờ lại hiền từ và ướt đẫm lo âu, nỗi buồn trĩu xuống nặng như đá, nhất là khi chính ông cũng đang chống chọi căn bệnh tuổi già mà chưa dám nói với vợ. Ông cúi đầu cạnh vợ nhìn tương lai mịt mù, không biết hai vợ chồng sẽ sống ra sao.

Tiếng gõ cửa khẽ vang, bác Lâm mở cửa, sững sờ, trước mặt ông là Hoa, dáng người nhỏ nhắn trong ánh đèn hành lang, bác Lâm giọng khó chịu.

New Project 154 1

Hình ảnh minh hoạ

– Cô… đến đây làm gì?

Hoa nhẹ nhàng bước vào, đưa tập hồ sơ và quyển sổ nhỏ:

– Đây là sổ bảo hiểm và thư giới thiệu cho bác, 

Bác Lâm chau mày khó hiểu Hoa từ tốn giải thích

– Hôm ấy cháu đi ngan qua hành lang tình cờ nghe thấy cuộc gọi của bác và bác sĩ, cháu mới hiểu hoàn cảnh của bác, cháu đã cố gắng trình bày với tổng công ty nhưng không được. 

– Cháu chỉ có thể xin phần tiền bảo hiểm cho bác.

– Cháu cũng giới thiệu bác làm bảo vệ ở công ty gần bệnh viện, để có thể chăm sóc bác gái.

– Xin lỗi bác cháu chỉ có thể làm được bao nhiêu đây thôi ạ.

Bác Lâm lặng người đôi tay chai sần run rẩy mở tập giấy. Ánh mắt ông dịu xuống, giọng khàn đặc:

– Bác đã nói những lời quá đáng. Bác xin lỗi cháu.

Hoa khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp như sưởi cả căn phòng:

– Cháu chỉ làm những gì mình thấy cần làm thôi, bác ạ, vì chúng ta sống là để yêu thương nhau.

Ngoài kia, gió đêm khẽ lay hàng cây, mang theo mùi hương dịu mát. Trong căn phòng nhỏ, hai con người một già, một trẻ  đứng lặng. Hiểu lầm tan đi, chỉ còn lại tình người ấm áp.

 Cuộc đời luôn đặt chúng ta trước những lựa chọn khó khăn có những việc bắt buộc phải làm, dù lòng không muốn. Nhưng giữa những quyết định lạnh lùng ấy, đừng quên giữ lại một góc lương thiện cho tâm hồn.

Mỗi người đều có nỗi niềm riêng, nên đừng vội nhìn bề ngoài mà phán xét. Khi phân vân giữa đúng và sai, hãy chọn làm người tốt.

Như  Mark Twain từng nói “lòng tốt là thứ ngôn ngữ mà người điếc cũng nghe, người mù cũng thấy”, bởi sau tất cả, chỉ có lòng trắc ẩn và sự nhân hậu mới thật sự sưởi ấm được trái tim của nhau.

New Project 63 2

Tiểu Hoa

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi