Đôi tay lấm dầu
Sân trường cuối buổi chiều nhộn nhịp tiếng gọi nhau í ới. Minh đứng bên cửa lớp, tim chợt thắt lại khi nhìn thấy dáng cha lách qua cổng, đạp chiếc xe đạp cà tàng. Trên người cha vẫn là bộ áo xanh sẫm màu, hai bàn tay nhuộm đen bởi dầu nhớt.
Cha đưa tay vẫy, nụ cười hồn hậu sáng lên giữa đám đông: “Minh ơi, về thôi con!”
Vài ánh mắt bạn bè đổ dồn. Một đứa bật cười: “Cha nó làm thợ sửa xe kìa, nhìn tay kìa, đen thui!” Đám còn lại cười phá lên.
Máu dồn lên mặt, Minh cúi gằm, giả vờ không nghe thấy tiếng cha. Cậu bước thật nhanh ra cổng phụ, bỏ lại cha đứng ngơ ngác trong tiếng cười xì xào.
Tối hôm đó, Minh cãi gắt: “Con không muốn cha đến trường nữa! Con… con xấu hổ lắm!” Cha lặng người, bàn tay dừng lại trên đôi dép cao su mòn vẹt. Ông gật nhẹ: “Ừ… Cha hiểu rồi.”
Từ hôm sau, cha không đến trường nữa. Ông vẫn lầm lũi mở tiệm sửa xe đầu ngõ từ tinh mơ đến tối muộn, áo quần ám mùi dầu nhớt, bàn tay nứt nẻ thêm từng vết. Minh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng xen lẫn là một khoảng trống khó gọi tên.
Một tuần sau, trong giờ sinh hoạt lớp, cô giáo bất ngờ đề nghị: “Các em thử kể về nghề nghiệp của cha mẹ mình xem nào.”
Cả lớp rộn ràng. Người khoe cha làm kỹ sư, mẹ làm giáo viên; người kể cha kinh doanh, mẹ bán hàng. Đến lượt Tuấn, cậu bạn ngồi bàn cuối, dáng người nhỏ con, đen nhẻm. Tuấn đứng lên, giọng vang đầy tự hào: “Cha em làm phụ hồ, mẹ em bán rau ở chợ. Ngày nào cha cũng dậy từ ba giờ sáng để kịp làm công trình. Mẹ thì đội mưa đội nắng ngồi chợ cả ngày. Nhờ cha mẹ mà em mới được đi học, nên em tự hào lắm.”
Lớp im phăng phắc. Không ai cười, chỉ còn lại gương mặt rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh của Tuấn.
Ngồi phía dưới, tim Minh như có ai bóp nghẹt. Cậu nhớ lại nụ cười hiền khô của cha trước cổng trường, nhớ đôi bàn tay đen sẫm từng nắm lấy vai cậu dịu dàng. Thì ra, cái mà cậu gọi là “xấu hổ” lại chính là niềm tự hào lớn lao của người khác. Một cảm giác hối hận dâng lên, nóng hổi nơi sống mũi.
Rồi một hôm, Minh bạo bệnh ngay tại lớp. Nhà trường gọi gấp phụ huynh. Chỉ ít phút sau, cha thở hổn hển chạy vào, cõng con trên lưng. Giữa trưa nắng gắt, hơi thở ông dồn dập, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Trong cơn mê man, Minh vẫn mơ hồ nhận ra nhịp tim rộn ràng của cha, bàn tay lấm lem nhưng ấm áp giữ chặt lấy mình. Lần đầu tiên, cậu thấy yên tâm đến thế.
Tỉnh lại trong bệnh viện, Minh nhìn sang, thấy cha ngủ gục ngay cạnh giường, bàn tay chai sần đặt trên cánh tay cậu. Những vết nứt nẻ khô cứng, loang lổ dầu mỡ, nhưng lại che chở cho cậu bằng tất cả yêu thương. Nước mắt Minh trào ra.
Vài ngày sau khi khỏe lại, Minh theo cha ra tiệm. Cậu đứng lặng nhìn cảnh cha lom khom sửa chiếc xe cà tàng cho một bác xe ôm. Nắng chiều rọi xuống gương mặt sạm nắng, những giọt mồ hôi chảy dọc má. Bàn tay ấy linh hoạt, kiên nhẫn, bất chấp rớm máu. Khi bác xe ôm dúi vội tờ tiền, cha chỉ cười, lau tay vào quần rồi cúi xuống tiếp tục.

Khoảnh khắc ấy, Minh chợt thấy, chính đôi bàn tay đầy dầu nhớt này đã nâng đỡ tuổi thơ của cậu, nuôi dưỡng giấc mơ học hành, và bảo vệ cậu khỏi thiếu thốn đói nghèo.
Tối đó, Minh lí nhí: “Cha… ngày mai cha đến trường đón con nhé.”
Cha ngẩng lên, ngỡ ngàng. Rồi ông cười, nụ cười sáng hơn cả ánh đèn dầu trong căn nhà nhỏ.
Từ hôm ấy, Minh không còn cúi mặt mỗi khi nhắc đến nghề của cha. Ngược lại, cậu nói với niềm tự hào:” Cha tôi là thợ sửa xe. Đôi tay ấy đã dạy tôi thế nào là kiên cường và yêu thương.”
Minh lặng nhìn đôi bàn tay rám nắng, chai sần và dính đầy vết dầu mỡ của cha. Đôi tay ấy không chỉ sửa chữa những chiếc xe cũ, mà còn vá víu, nâng đỡ cả gia đình qua những ngày chật vật. Nếu không có đôi tay này, cậu đã chẳng có sách vở để học, cũng chẳng có cơ hội ngồi trong lớp như hôm nay.
Cậu chợt hiểu, không có nghề nào là hèn kém, chỉ có trái tim không biết trân trọng công lao sinh thành mới là điều thật sự đáng xấu hổ.
Ngày hôm đó, trong lòng Minh khẽ sáng lên một niềm biết ơn. Cậu tự hứa với chính mình rằng sẽ không bao giờ để sự kiêu ngạo hay những ánh nhìn bên ngoài che mờ tình thương với cha mẹ. Bởi chính cha mẹ, bằng công việc tưởng chừng nhỏ bé, lại trao cho con cái điều lớn lao nhất là sự sống, tình yêu, và cơ hội đi về phía trước.
Đó là lúc Minh nhận ra, sự cao quý của một con người không nằm ở danh vọng hay vẻ ngoài, mà ở chỗ biết kính trọng gốc rễ đã nuôi dưỡng mình. Người biết trân trọng cha mẹ, mới thật sự là người may mắn trong đời.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay