Câu chuyện cuộc đời

Xin đừng để yêu thương đến muộn màng

Xin đừng để yêu thương đến muộn màng
Chiều Sài Gòn vừa dứt cơn mưa, hẻm nhỏ dẫn vào chợ lấp lánh những vũng nước đọng, mùi ẩm ướt của xi măng trộn với mùi nước lèo bốc lên từ quán hủ tiếu của tôi.
Tiếng rao của mấy người bán hàng rong vẳng lại, hòa với tiếng xì xèo từ bếp. Mẹ tôi khập khiễng bước ra, đôi tay run rẩy bưng tô hủ tiếu nóng hổi, đôi đũa chạm vào thành bát lách cách, một ít nước lèo sánh ra ngoài. Tôi cau mày:
– Để con, mẹ làm rớt hoài!
Mẹ tôi chỉ khẽ cười, ánh mắt lạc lõng như một đốm lửa nhỏ giữa chiều chạng vạng, rồi lặng lẽ lùi vào góc nhà. Đêm nào cũng vậy, mẹ lặng lẽ ăn cơm nguội, có khi nhặt lại ít đồ thừa của khách, nỗi thương xót thoáng qua nhưng tôi bỏ mặc, mải mê tính toán chuyện buôn bán.
Mưa nhỏ rả rích trên mái tôn, từng giọt rơi xuống hiên nghe như tiếng nấc, tôi ngủ say nhưng mẹ vẫn khẽ mở cửa, nhón chân đắp lại tấm chăn đang trượt khỏi người tôi.
New Project 46

Trong bóng tối, ánh mắt bà ướt nước, cô đơn đến quặn lòng.

Rồi một đêm nọ tiếng gọi khe khẽ kéo tôi khỏi cơn mộng.
“Cậu ơi, tôi là ai? Cậu ơi, cái này là gì?”
Tôi mở mắt, thấy mẹ lom khom cạnh giường, đôi tay nắm chặt chăn ấm, tôi có chút khó chịu nhưng vẫn trả lời.
– Mẹ tên Lan, mẹ của thằng Hoàng đây, được chưa?”
Nhưng vừa chợp mắt, bà lại lay nhẹ:
– Cậu ơi, tôi là ai?
Câu hỏi lặp đi lặp lại như mũi kim xoáy sâu vào đầu, cơn bực tức trào lên, tôi bật dậy quát lớn. Sáng hôm sau, khi trời còn đẫm sương, tôi quyết định đưa mẹ vào viện dưỡng lão.
Bà nắm chặt tay áo tôi suốt đường đi, mắt đục mờ, loang loáng ánh nước:
– Tí ơi, đừng đi chơi xa…
Tiếng gọi “Tí” là cái tên thuở bé mẹ hay gọi khiến tim tôi se thắt, nhưng tôi vẫn gỡ tay bà ra, nhìn bóng dáng còm cõi khép lại sau cánh cổng viện.
Trở về nhà, mưa lại rơi lộp bộp trên mái tôn. Tôi dọn ít đồ của mẹ, trong ngăn kéo cũ tìm thấy một quyển sổ sờn mép, mùi giấy ẩm lẫn mùi gỗ cũ như mùi thời gian, tôi mở ra, từng dòng chữ run rẩy hiện lên:
“Mùa xuân 1985 ngày buồn nhất cũng là ngày hạnh phúc nhất. Mẹ mất đi người chồng tử tế nhưng chào đón thiên thần nhỏ. Cảm ơn con Hoàng đã đến với mẹ khi mẹ đau khổ nhất. Cha con mất rồi, mẹ phải vừa làm cha vừa làm mẹ…
Tôi dừng lại, tim đập dồn, từng ký ức của quá khứ xen lẫn vào nhau hiện rõ lên như những thước phim quay chậm.
Vào đêm mưa lạnh, khi tôi còn nhỏ nhà nghèo nên mẹ nhường chỗ khô cho tôi nằm ngủ còn bà thì nằm chỗ ướt, có lần tôi bị sốt cao mẹ đã bế tôi suốt đêm và hát ru cho tôi ngủ.
Tôi nhớ những lần mình mắng mẹ khi bà lóng ngóng làm đổ bát, bỏ mặc mẹ ăn cơm nguội. Nước mắt trào ra, mặn đắng.
Tôi đọc tiếp trang tiếp theo “ngày 12 tháng 10 năm 1988, con hỏi mẹ 180 lần ‘đó là con gì?’ và mẹ đã trả lời từng lần: ‘đó là con chim sẻ’. nhưng con vẫn cứ hỏi mãi con thật đáng yêu…”
Tôi nhớ lại cả mình đã quát lớn khi mẹ hỏi tôi tối qua, tại sao tôi lại đối xử với mẹ tôi như thế, tôi cảm thấy nhớ mẹ vô cùng.
Không kịp suy nghĩ, tôi lao vào màn mưa, đường phố Sài Gòn sáng loáng đèn, xe cộ vội vã như dòng thời gian không chờ đợi.
Đến viện dưỡng lão, tiếng mưa hòa cùng tiếng chuông gió khẽ ngân, mẹ tôi đang ngồi lặng cạnh cửa sổ ánh mắt nhìn xa xăm.
Nhưng khi thấy tôi, đôi mắt bà sáng lên, một nụ cười chậm rãi nở trên gương mặt hằn nếp nhăn.
Tôi quỳ xuống, ôm chặt lấy mẹ, nước mắt hòa cùng mưa:
“Mẹ ơi… con xin lỗi mẹ!”
New Project 120 1

Mẹ vỗ vai tôi, bàn tay run run nhưng ấm lạ thường.

– Không sao Tí ngoan nhất.
Rồi bà ngân nga câu hát ru xưa, giọng khàn nhẹ trộn lẫn tiếng mưa, tôi như quay về một đứa trẻ khi hai mẹ con còn ở quê nhà miền tây.
“ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi… khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học mẹ đi trường đời…”
Tôi như trở lại những năm tháng còn nằm trong vòng tay mẹ.
Tiếng ru ấy, cùng tiếng mưa đêm Sài Gòn, như xóa nhòa mọi lỗi lầm, trôi đi những giận hờn. Tôi vùi mặt vào vai mẹ, nghe tim mình run rẩy.
Cha mẹ có thể dần quên đi tháng ngày, quên cả tên con, nhưng tình yêu dành cho con thì chưa bao giờ phai nhạt. Tình cha lặng lẽ như núi cao bền bỉ, nghĩa mẹ dịu dàng như dòng nước nguồn không bao giờ cạn.
Đạo làm con đâu cần gì lớn lao, chỉ là mỗi ngày biết lắng nghe, chăm sóc, trân trọng từng phút giây bên cha mẹ. Vậy hãy thương yêu khi còn có thể, để mai này không phải nuối tiếc vì mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi.
New Project 119

Tiểu Hoa

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi