Hình ảnh về liệt sỹ Nguyễn Thị Tư và bức ảnh “Những giọt sữa cuối cùng”
“Đây là hình ảnh cuối cùng của liệt sỹ Nguyễn Thị Tư, sinh năm 1937, quê ở ấp Trung Hưng 1B, xã Vĩnh Hưng, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu, cùng con gái bé nhỏ Lê Mỹ Linh, sinh năm 1971, khi đó mới 10 tháng tuổi.
Vào khoảng 6 giờ chiều ngày 14-2-1972, tên đại úy Phước – Tiểu đoàn trưởng bảo an ra lệnh cho một đại đội bao vây, bắt chị Tư. Chúng đánh đập rất dã man bắt chị khai ra hầm bí mật của chồng chị là xã đội trưởng Năm Dõng và các du kích mật Mỹ Trinh đang trú ẩn. Không khai thác được gì, tên Phước ra lệnh: “Bắn chết, cắt lỗ tai mang về cho tao”.
Nhưng chị đề nghị để chị cho con bú xong rồi hãy bắn. Trước nòng súng của giặc Mỹ, chị vẫn cố gượng dậy, giật đứa con 10 tháng tuổi của mình để cho bé bú những giọt sữa cuối cùng.
Ở hoàn cảnh này, chị sẽ phải ra đi trong sự đau đớn tột cùng vì bị kẹt lại đứa con còn đang bú mẹ. Giá như chị không vướng bận đứa con nhỏ thì chắc chắn rằng chị cũng hiên ngang như Võ Thị Sáu ra pháp trường.
Không gì có thể so sánh được sự thiêng liêng cao cả, vĩ đại của tình mẫu tử. Rất nhiều thế hệ phụ nữ Việt Nam đã hy sinh, cống hiến cho hòa bình, độc lập dân tộc những mất mát vô cùng to lớn, cả thiên chức cao quý nhất của người phụ nữ là quyền làm mẹ.
Cảm phục chị, nhà thơ Bùi Văn Thanh đã sáng tác bài thơ “GIỌT SỮA CUỐI CÙNG” để kính tặng người liệt sỹ anh hùng du kích Nguyễn Thị Tư. Một năm, sau khi bài ca cổ “Giọt sữa cuối cùng” đầy xúc động ra đời, Nguyễn Thị Tư được Đảng, Nhà nước phong danh hiệu liệt sĩ.
Hiện nay gia đình liệt sĩ Nguyễn Thị Tư cùng người con Lê Mỹ Linh năm xưa vẫn sống tại ấp Trung Hưng 1B, xã Vĩnh Hưng A, huyện Vĩnh Lợi.
Bài thơ như sau:
Bú đi con, những giọt sữa cuối cùng.
Bởi thời gian sẽ không còn nhiều nữa!
Con sinh ra trong chiến tranh khói lửa.
Bú nhiều vào vì lần cuối nghe con!
Lúc nữa thôi , thân xác mẹ chẳng còn.
Giọt sữa trắng sẽ hoà cùng máu đỏ.
Bú đi con để mai sau hiểu rõ.
Những kẻ thù chia cắt mẹ con ta!
Chúng bắt mẹ tra tấn để tìm cha.
Nhưng mẹ quyết không khai lời nào hết!
Là du kích mẹ đã thề dù chết?
Cũng kiên trung, bất khuất trước kẻ thù.
Bú đi con, bố vẫn ở chiến khu
Quyết chiến đấu cho đến ngày toàn thắng!
Chiến tranh mà, ôi bao điều cay đắng.
Bú đi nào thiên thần nhỏ của ta!
Từ ngày mai con chỉ có mình cha.
Nhưng dân làng sẽ nuôi con khôn lớn!
Kẻ thù kia có ác ôn bặm trợn..
Không bao giờ thắng nổi cả lòng dân.
Bú nhanh con thời khắc đã đến gần!
Chúng chỉ cho mẹ con mình mười phút.
Cố bú đi, cố bú nhiều một chút!
Giọt sữa cuối cùng mẹ dành để cho con!
Mẹ buông con khi bầu vú vẫn căng tròn..!
Tiếng súng nổ đã cắt ngang dòng sữa.
Con khóc lịm giữa một ngày nắng lửa.
Giọt sữa lưng trời… như vành trắng khăn tang!”
Mỗi lần đọc bài thơ này, mình đều ko cầm được nước mắt, mặc dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần.



