Khi người ta quay mặt đi
Tai nạn ba năm trước đã lấy đi một bên chân của tôi. Ngày tỉnh dậy trên giường bệnh, nhìn khoảng trống dưới đầu gối, tôi tưởng rằng cả thế giới đã sụp đổ. Tôi khóc, tôi nổi giận, tôi ghét bản thân. Nhưng rồi, bằng một cách nào đó, tôi cũng tập đứng dậy. Tôi tập đi với chân giả, ngã hàng chục lần, xước cả khuỷu tay, rách cả quần áo. Tôi xin được một công việc nhỏ, gom góp từng đồng lương đầu tiên. Khi nhận tháng lương đầu, tôi run lên vì hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng mình đã vượt qua rồi.
Nhưng tôi nhầm. Vượt qua mất mát thể xác chưa phải là tất cả.
Một chiều cuối tuần, tôi gặp người bạn gái của mình. Cô ấy từng là người tôi yêu nhất, người đã hứa sẽ cùng tôi đi đến cuối con đường. Chúng tôi ngồi ở một quán quen, giữa những tiếng ồn ào của phố xá. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngập ngừng. Rồi cô khẽ nói:
“Cậu mạnh mẽ thật. Nhưng… mình nghĩ cậu nên tìm một người phù hợp hơn.”

Chỉ một câu nói, tôi thấy lòng mình như vừa bị ai đó đập nát. Tai nạn lấy đi chân tôi, nhưng câu nói ấy lấy đi niềm tin rằng tôi vẫn còn xứng đáng để được yêu thương.
Tối hôm ấy, tôi về phòng, tháo chân giả, ném mạnh nó vào góc nhà. Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc. Tôi nhìn xuống cơ thể khiếm khuyết của mình, và lần đầu tiên tôi thấy ghê sợ chính mình. Không phải vì mất một bên chân, mà vì cảm giác mình đã trở thành gánh nặng, một người không còn ai cần đến.
Những ngày sau đó, tôi sống như trôi dạt. Tôi đi làm, nhưng chẳng còn niềm vui. Tôi tránh ánh mắt của đồng nghiệp, tránh những câu hỏi xã giao. Có lần, một đồng nghiệp vô tình nói: “Cậu làm được đến đây là giỏi lắm rồi.” Tôi cười gượng, nhưng trong lòng nhói buốt. Thì ra, tất cả mọi người chỉ nhìn tôi như một kẻ “cố gắng trong giới hạn” mà thôi.
Tôi đã nghĩ, giá mà tai nạn năm ấy kết thúc cuộc đời tôi luôn, có lẽ sẽ đỡ đau hơn.
Nhưng rồi, một ngày, tôi tình cờ thấy mấy đứa trẻ hàng xóm chơi bóng ngoài sân. Một đứa reo lên: “Anh kia đi khập khiễng giống robot kìa!” Cả bọn cười ầm lên. Tôi đứng sững lại. Ban đầu là nhói đau, sau đó là một khoảng lặng rất dài. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy… nhẹ nhõm. Bọn trẻ không hề thương hại tôi. Chúng cười vì dáng đi lạ lùng của tôi, đơn giản thế thôi. Tôi nhận ra, điều giết chết tôi không phải là chân giả, mà là ánh mắt thương hại của người lớn.
Tối đó, lần đầu tiên tôi thử soi gương khi mang chân giả. Tôi tập mỉm cười, rồi bật cười thật sự. Tôi nghĩ: “Nếu mình không tự cười được, thì chẳng ai cười giùm mình cả.”

Từ ngày ấy, tôi bắt đầu sống khác đi. Tôi tham gia các hoạt động cộng đồng, đứng lớp dạy tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ, kể câu chuyện của mình mà không né tránh. Tôi không còn mong ai thương xót, cũng không cần ai phải chứng minh giá trị của tôi.
Giờ tôi 24 tuổi. Tôi chưa có công việc trong mơ, chưa có tình yêu trọn vẹn, nhưng tôi đã tìm thấy một điều quan trọng là sự bình thản. Tôi biết, sẽ còn những lần bị từ chối, những ánh mắt thương hại, những tiếng cười vô tâm. Nhưng tất cả những điều đó không còn đủ sức làm tôi gục ngã nữa.
Đêm qua, tôi mơ thấy mình chạy trên con đường cũ, gió thổi qua mặt, tim đập rộn ràng như ngày nào. Khi tỉnh dậy, khoảng trống dưới đầu gối vẫn còn đó. Tôi ngồi im rất lâu. Rồi tôi mỉm cười. Có lẽ, không cần phải chạy nữa. Chỉ cần bước tiếp bằng đôi chân còn lại, và bằng tất cả những gì tôi vẫn còn.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay