Yêu không phải là tìm thấy, mà là chọn giữ
Người ta vẫn thường nói, tình yêu đến rồi đi như cơn gió thoảng. Nhưng gió chỉ có thể làm ta mát trong chốc lát, chứ không giữ được hơi ấm cả một đời. Tình yêu cũng thế, nó không tự nhiên mà có, cũng chẳng biến mất chỉ vì thời gian. Nó tồn tại hay lụi tàn, tất cả phụ thuộc vào cách ta giữ gìn.
Hãy nhìn vào cha mẹ ta. Bao năm sống cùng nhau, họ không dựa vào những lời ngọt ngào, cũng chẳng phải lúc nào cũng lãng mạn. Thứ giữ họ lại chính là những điều bình dị, một bữa cơm đạm bạc vẫn có người ngồi đợi, một bàn tay quen rót chén nước buổi sáng, một cái gật đầu im lặng nhưng đủ để biết “mình không hề đơn độc”. Tình yêu của họ không phải là sự bùng nổ, mà là một dòng chảy lặng lẽ, kiên nhẫn, bền bỉ.
Hay như một người bạn ở lại bên ta những ngày khó khăn. Khi ta nằm trên giường bệnh, người ấy chẳng nói lời hoa mỹ, chỉ lặng lẽ mua bát cháo, ngồi cạnh, thỉnh thoảng nắm tay. Một cái nắm tay tưởng chừng đơn giản, nhưng lại đủ để ta thấy tình bạn ấy bền chặt hơn bất cứ cơn gió nào. Tình bạn, nếu không được nâng niu, cũng có thể phai nhạt. Nhưng khi có sự thủy chung, nó sẽ hóa thành chỗ dựa vững chắc suốt đời.
Ước mơ và niềm tin cũng vậy. Chúng không tự nhiên nở hoa trong đời ta. Một hạt giống nếu không có người chăm sóc sẽ úa tàn trong cỏ dại. Niềm tin nếu không được bảo vệ sẽ dần rạn nứt dưới sức nặng của nghi ngờ. Chỉ khi ta dám kiên trì, dám che chở cho những điều mình tin, nó mới có thể trở thành mùa xuân trong cuộc đời.
Đó cũng là lý do tại sao nhiều tình yêu tan vỡ không phải do thời gian hay do “gió cuốn đi”, mà bởi sự thờ ơ. Tình yêu chết đi khi bàn tay không còn muốn siết chặt, khi trái tim thôi không còn thủy chung, khi những bước chân không còn đi về cùng một hướng.

Đời người ngắn lắm. Tiền bạc có thể kiếm lại, công danh có thể đổi thay, nhưng những mối gắn kết chân thành một khi mất đi, ta không dễ gì tìm lại được. Vì thế, đừng để tình yêu, tình bạn, tình thân trôi đi chỉ vì ta lầm tưởng rằng chúng “tự nhiên mà có”. Trên đời này, không có điều gì quý giá mà tự nhiên bền lâu. Tất cả đều cần được nuôi dưỡng, được bảo vệ bằng trái tim người.
Và đến cuối cùng, khi ta ngoảnh lại, thứ làm ta rưng rưng không phải là khoảnh khắc tình cờ gặp gỡ, mà là những tháng năm có người đã chọn ở lại. Đó là khi ai đó nắm tay ta đi qua cơn bão, khi một lời hứa nhỏ vẫn được giữ trọn vẹn, khi một ánh mắt vẫn nhìn về ta giữa bao xô bồ cuộc sống.
Có lẽ, tình yêu chưa bao giờ biến mất. Nó chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ ta đủ bao dung, đủ thủy chung, đủ chở che… để một ngày nở hoa trở lại. Và khi ấy, ta sẽ hiểu rằng: yêu không phải là tìm thấy, mà là chọn giữ. Giữ được một người, chính là giữ lại cả cuộc đời mình.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay