Tại sao cho con đầy đủ nhưng vẫn cô đơn?
Tại sao cho con đầy đủ nhưng vẫn cô đơn?
Hôm đó, tôi đi làm về muộn, vừa bước vào nhà, con trai tôi đã hét lên:
“Mẹ lúc nào cũng bận, chẳng bao giờ ở nhà với con cả!”
Câu nói ấy vang lên như một nhát dao nhỏ chạm vào tim tôi. Tôi định gắt lên để giải thích rằng mẹ đi làm là vì muốn cho con một cuộc sống đủ đầy hơn. Nhưng rồi tôi im lặng. Trong ánh mắt con lúc đó, tôi không thấy sự giận dữ đơn thuần, mà là một nỗi cô đơn pha lẫn tức tưởi.
Tại sao con lại như thế? Có phải vì tôi đã chăm sóc con sai cách?
Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần con có đồ chơi, có quần áo đẹp, có bữa ăn ngon… là đủ. Nhưng có lẽ, chính tôi lại bỏ quên điều quan trọng nhất: sự hiện diện và lắng nghe.
Một nghiên cứu của Tiến sĩ Jean Twenge, bà từng nói rằng trẻ em ngày nay, dù đầy đủ vật chất hơn, lại cô đơn và căng thẳng hơn bất kỳ thế hệ nào trước đó. Nguyên nhân không chỉ đến từ công nghệ, mà còn từ chính cách cha mẹ vô tình nuông chiều hay bỏ lỡ những khoảnh khắc gần gũi.
Con tôi cũng vậy, tôi đã để con tiếp xúc với thiết bị công nghệ quá sớm, như một cách để con bận rộn trong lúc mình bận rộn.
Thế giới ảo lấp đầy khoảng trống, nhưng lại khiến con ngày càng khép kín và dễ cáu gắt.
Tôi lại thường chiều theo những đòi hỏi vụn vặt, vì nghĩ rằng đáp ứng nhanh là cách thương con. Nhưng càng được nhiều, con càng đòi hỏi nhiều hơn, không học được sự chờ đợi hay biết hài lòng.
Và rồi, con ít kết bạn, ít giao tiếp, chỉ thích chơi một mình, như đang tự dựng lên một bức tường ngăn cách.
Có một chương trình truyền hình từng hỏi cả người lớn lẫn trẻ em “nếu có thể chọn một người để cùng ăn một bữa cơm, bạn sẽ chọn ai?” Người lớn trả lời: thần tượng, người nổi tiếng, người giàu có.
Còn tất cả những đứa trẻ lại chỉ muốn một bữa cơm với cha mẹ, câu trả lời ấy khiến tôi lặng người. Trẻ em không cần nhiều như ta tưởng, chúng chỉ cần chúng ta thôi.
Vậy làm sao để phá vỡ tảng băng trong lòng những đứa trẻ?
Cha mẹ, có thực sự chỉ nên đứng ở vị trí cao để dạy dỗ, còn con cái thì chỉ tiếp thụ giáo dục? Hay giữa hai bên, điều còn thiếu chính là sự đồng hành?
Tôi nhận ra, có những điều rất nhỏ nhưng đủ để hâm nóng trái tim trẻ dành riêng cho con mười lăm phút mỗi ngày, không điện thoại, không vội vã. Để mặc con được buồn chán, rồi tự tìm trò chơi và niềm vui của mình.
Khuyến khích con làm một việc gì đó để thấy tự hào, thay vì chỉ chạy theo phần thưởng. Ngồi bên con vài phút trước giờ ngủ, hỏi “hôm nay con có vui không?”.
Và quan trọng nhất là lắng nghe, thực sự lắng nghe.
Người xưa có câu “kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” điều mình không muốn, đừng làm cho người khác. Người lớn cũng cần sự quan tâm và hiện diện từ con cái khi về già, vậy sao ta lại quên rằng, trẻ em cũng khát khao như thế? Một bữa cơm cùng cha mẹ, một cái ôm dịu dàng, đôi khi còn quý giá hơn bất cứ món đồ nào.
Trong “忙” (bận), trong đó có bộ “心” (tâm) và chữ “亡” (vong), nghĩa là quá bận rộn sẽ khiến ta đánh mất trái tim mình. Có lẽ, đã đến lúc tôi cần dừng lại một chút, để trái tim mình kịp lắng nghe trái tim con.
Bởi sau cùng, điều con cần không phải là một tuổi thơ đủ đầy vật chất, mà là một tuổi thơ có mẹ, có cha, và có những khoảnh khắc yêu thương chẳng gì thay thế được.
Tiểu Hoa biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay