Câu chuyện cuộc đời

Giữa tuyệt vọng, tôi chọn cách làm người lương thiện

Giữa tuyệt vọng, tôi chọn cách làm người lương thiện

Cuộc sống đôi khi đặt ta trước những ngã rẽ nghiệt ngã, nơi mà một bên là nỗi đau của chính mình, một bên là sinh mệnh của người khác. Chính trong những khoảnh khắc ấy, thiện và ác trong con người ta bị thử thách đến tận cùng.

Tôi siết chặt vô-lăng, chiếc xe lao đi như muốn xé toạc màn đêm, chạy đua cùng định mệnh. Trong ngăn xe, tấm ảnh hai cha con rung lên theo nhịp đường gập ghềnh. Tôi nhìn vào gương mặt ngây thơ ấy, và nước mắt bất giác trào ra.

Con trai tôi, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối này nó đang nằm trong phòng bệnh, từng nhịp thở yếu ớt như sợi chỉ mong manh chực đứt. Nó cần tôi mang về một phép màu cuối cùng, một vị bác sĩ chuẩn bị lên máy bay, tôi phải cầu xin ông ấy cứu con trai tôi.

Nhưng số phận lại bày ra một thử thách khác. Ánh đèn xe quét qua con đường vắng, soi rõ một thân hình bất động bên vệ đường. 

Tôi phanh gấp. Là một người phụ nữ mang thai, máu loãng đỏ mặt đất. Cô ấy mở mắt nhìn tôi, ánh mắt cầu cứu run rẩy như nắm lấy chút hơi tàn cuối cùng.

Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ đen tối thoáng vụt qua, tôi nghĩ nếu tôi lấy số tiền của cô ấy và bỏ đi, tôi có thể trả viện phí cho con. Con đường vắng lặng, sẽ chẳng ai biết. Chỉ cần ngoảnh mặt, tôi có thể cứu lấy đứa con trai đang giành giật sự sống…

Tôi run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, một bên là sinh mạng của tôi con trai, một bên là hai sinh linh khác,  một người mẹ và đứa bé chưa kịp chào đời. Tiếng lương tri và bản năng va đập dữ dội, xé nát trái tim tôi.

Cuối cùng, tôi lao đến bế người phụ nữ lên xe, rồi quay đầu phóng thẳng vào bệnh viện. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Chỉ biết rằng, nếu bỏ mặc cô ấy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ yêu cầu người nhà ký giấy mổ khẩn cấp. Tôi ngập ngừng, thì cùng lúc, điện thoại reo vang, bệnh viện nơi con trai tôi đang điều trị gọi đến: “Con anh đang nguy kịch, cần anh có mặt ngay.”

New Project 60

Đôi chân tôi run lên, muốn lao về phía con. Nhưng nhìn qua lớp kính, thấy người phụ nữ kia đang giành giật sự sống, tôi bỗng như thấy lại bóng dáng vợ mình năm xưa trong giờ sinh nở. Tôi run rẩy cầm bút ký, rồi ngồi thụp xuống trước phòng cấp cứu, chỉ còn biết cầu nguyện.

Một lúc sau, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên. Tôi òa khóc như một đứa trẻ. Trong đôi mắt trong veo của bé con, tôi thấy rõ, nếu tôi đã bỏ mặc, tôi sẽ mang tội với cuộc đời này mãi mãi.

Tôi quay người định chạy đi tìm con trai thì bất ngờ một người đàn ông hớt hải lao tới. Anh ta nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào:

– Cảm ơn anh… nếu không có anh, vợ con tôi đã không còn.

Tôi chết lặng, người đàn ông chính là vị bác sĩ mà tôi đang tìm kiếm. Nước mắt tôi rơi, không phải vì ngẫu nhiên, mà vì tất cả đã được an bài, tôi nắm lấy tay người đàn ông cầu xin cứu con trai tôi. 

Anh ấy siết chặt tay tôi, giọng run run:

– Anh đã cứu gia đình tôi. bây giờ đến lượt tôi cứu con anh.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra, đôi khi ta nghĩ mình thiệt thòi khi chọn điều thiện, nhưng thực ra, cuộc đời vẫn luôn âm thầm sắp đặt. Điều duy nhất ta cần, là giữ lấy một tấm lòng sáng, ngay cả trong bóng tối cùng cực nhất.

Bởi rồi một ngày, hạt giống của sự tử tế sẽ nở hoa đúng lúc  để cứu rỗi không chỉ người khác, mà cả chính ta.

 Người xưa từng nói: “người nhân đức, dù gặp hoạn nạn cũng không đổi thay chí hướng.” Quả thật, chỉ khi giữ được lương tri trong bão tố, ta mới không đánh mất chính mình. Con đường của sự thiện lương có thể gập ghềnh và đầy thử thách, nhưng cuối cùng, nó luôn dẫn ta về nơi bình an.

New Project 28 1

Tiểu Hoa

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi