Câu chuyện cuộc đời

Trải nghiệm cận tử sống động, vượt qua khảo nghiệm trở về với thân xác

Trải nghiệm cận tử từ lâu đã là một ẩn đố chưa thể giải trong nghiên cứu khoa học hiện đại. Những ghi chép về hiện tượng này của các danh sĩ cận đại như Phó Hướng Vinh và Quách Tắc Vân, đều rõ ràng như vẽ, không thể nào chỉ là ảo giác. Chỉ khi nguyên thần lìa khỏi thân xác, bước sang không gian khác, thì mới có thể giải thích hợp lý tất cả những gì diễn ra.

Trải nghiệm cận tử rõ ràng như tranh vẽ

Phó Hướng Vinh, tự là Hạc Sầm, người huyện Giám Lợi, tỉnh Hồ Bắc. Ông là một văn nhân thời cuối Thanh đầu Dân Quốc, từng làm thư ký Chính phủ tỉnh Hồ Bắc.

Trong tác phẩm của mình, ông đã ghi lại trải nghiệm cận tử như sau:

“Năm Quang Tự Bính Ngọ (1906) vào mùa thu, tôi mắc bệnh ôn ngược. Thầy thuốc kê sai bài thuốc Sài Quế. Ngày mồng 8 tháng 9, tôi cảm thấy ngực bụng như bị lửa thiêu, đau khổ đến mức cầu chết cũng không được. Sau giờ Ngọ, trong cơn hôn mê, tôi thấy mình đến một nha môn. Dưới thềm có nhiều tù nhân quỳ, hình dáng đáng sợ.

Một quan ngồi trên công đường gọi tôi đến trước án. Quan sai nha dịch lấy ra một cuốn sổ cho tôi xem. Bìa viết hai chữ “Đức Độ”, bên trong có ghi tên tôi, phía dưới còn có tám chữ: ‘Sự đa minh sát, trung thiểu thành thật’ (Việc thì sáng tỏ nhiều, nhưng lòng thành thật ít). Còn lại tôi chưa kịp xem kỹ thì nha dịch đã dâng sổ lên quan, rồi đưa tôi ra khỏi nha môn.

Lúc ấy tôi nghe từ xa xa có tiếng khóc, dần dần như sát bên tai. Chợt mở mắt ra, thấy vật dụng khâm liệm đã chuẩn bị xong, tôi đã tắt thở từ lâu. Nhờ hai người bạn là Du Kính Sơn và Vương Hoán Chương dùng bài thuốc Đại thừa khí thang, tôi mới hồi sinh.

Sau đó nghe vợ kể lại: khi tôi tuyệt khí, mặt mày đã xám ngắt, thân thể cứng đờ, ai cũng nghĩ rằng không còn hy vọng. Không ngờ lại sống lại. Lúc ấy tôi nghĩ có lẽ chỉ là giấc mơ, nhưng trong khi đã tuyệt khí lâu như vậy, thần kinh đã mất tác dụng, sao còn có thể mộng được? Huống hồ mọi việc sau đó đều rõ ràng như vẽ, thật sự là ‘Thần minh triệu dẫn ta, tuyệt không thể nghi ngờ’.”

Qua thử thách, nguyên thần trở về thân xác

Quách Tắc Vân, tự Trập Vân, từng giữ chức Tổng Thư ký Quốc vụ viện Trung Hoa Dân Quốc. Ông cũng ghi lại một trải nghiệm cận tử.

Con trai ông là Quách Khả Thâm yêu thích nhiếp ảnh, lập nên hội “Quang Xã” cùng những người đồng sở thích. Trong đó có một thành viên là Trần Thụ Khang, phó giáo sư khoa Chính trị Đại học Bắc Kinh thập niên 1930, em trai ông là Trần Thụ Nghi làm Chủ nhiệm khoa Sử học của trường.

Trần Thụ Khang mắc chứng viêm ruột thừa, sau khi mổ thì lâu ngày không hồi phục, thân thể suy kiệt, tự biết mình gần đất xa trời. Một hôm, đang mê man trên giường bệnh, bỗng nguyên thần lìa xác, ông đi đến một nơi hoang dã, lang thang rất lâu. Qua một cánh rừng, ông thấy một tòa thành, tường thành cao sừng sững.

Dưới thành có một cụ già mày râu bạc trắng, giống như ông già Noel, đang phát đồ chơi cho mọi người. Trần muốn vào thành, nhưng cụ già gọi lại: “Ngươi chớ vào, hãy nghĩ đến vợ con còn ở nhà, mau quay về đi.” Ông nghe vậy mới tỉnh ngộ, định trở về, nhưng con đường cũ đã biến mất.

Trước mắt ông bỗng hiện ra một con đường lớn rộng rãi bằng phẳng. Ông đi dọc theo đó, đến một ngõ thì thấy trong ấy toàn là mỹ nữ – cả tóc đen mắt đen phương Đông lẫn tóc vàng mắt xanh phương Tây – lại đều trần truồng, vẫy gọi ông với vẻ vô cùng quyến rũ. Ông tự nhủ: “Chốn này ta sao có thể bước vào được?” Rồi lập tức quay đi. Những mỹ nữ ấy cũng không cưỡng kéo ông.

Không lâu sau, ông lại đến một ngõ khác, thấy bên trong có một vật như cánh quạt gió khổng lồ xoay chuyển, chung quanh chất đầy vàng bạc, tiền của, và mọi vật phẩm quý giá trên đời. Có hai đồng tử canh giữ, bảo ông: “Chỉ cần bước vào, tất cả đều là của ngươi.” Ông nghĩ: “Thế gian làm gì có lợi lộc lớn như vậy? Chắc chắn là mưu lừa.” Rồi lập tức bỏ đi.

Vừa bước mấy bước, cảnh vật chung quanh bỗng tối sầm. Ông thấy vợ mình, rồi “đột nhiên cảm giác rơi thẳng xuống”, bên tai nghe có tiếng: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Mở mắt ra, thấy người nhà vây quanh giường, bảo rằng bác sĩ đã tiêm thuốc trợ tim, nhờ vậy mới cứu sống được.

Sau đó bệnh ông dần thuyên giảm, hơn một tháng sau thì khỏi hẳn. Ông mới kể lại trải nghiệm nguyên thần lìa xác ấy, và thầm may mắn vì bản thân vốn ít ham tài sắc, khi gặp cám dỗ đã không sa vào, nếu không e rằng đã “lạc lối chẳng trở về”. Quả đúng là: “Thế gian không gì hiểm nguy bằng dục vọng của con người.”

Lời minh chứng cho sự tồn tại của nguyên thần

Ngày nay, y học thường cố gắng dùng cách giải thích như: lúc cận tử, não bộ thiếu oxy nên sinh ra ảo giác. Nhưng trong trải nghiệm của Phó Hướng Vinh, ông đã tuyệt khí trong thời gian dài, thần kinh đã mất tác dụng, vậy mà cảnh tượng vẫn rõ ràng như vẽ, tuyệt không thể là ảo giác. Chỉ có nguyên thần lìa thân, sang không gian khác mới có thể giải thích. Điều này cho thấy con người thật sự có nguyên thần, và ở không gian khác thật sự có âm phủ.

Hơn nữa, trong cuốn sổ ông thấy có ghi: “Đức Độ”, “Sự đa minh sát, trung thiểu thành thật”. Điều ấy chứng tỏ rằng con người không thể thiếu đạo đức; đạo đức là điều không thể thiếu đối với nhân sinh.

Còn trải nghiệm cận tử của Trần Thụ Khang lại mang tính khảo nghiệm. Chính nhờ vượt qua thử thách về lòng tham tài – sắc, nguyên thần ông mới có thể trở lại thân xác, kéo dài mạng sống. Qua đó đủ thấy: đạo đức đối với con người thật sự vô cùng quan trọng.

Khai Tâm biên dịch
Theo secretchina.com
vandieuhay

Gửi phản hồi