Bị nhà chồng lấy hết t/ài s/ản sau l/y h/ôn, 3 mẹ con ăn phải mì gói sống qua ngày, 10 năm sau cô quay lại khiến cả nhà chồng phải tr/ả gi/á đ/ắt…
Bị nhà chồng lấy hết t/ài s/ản sau l/y h/ôn, 3 mẹ con ăn phải mì gói sống qua ngày, 10 năm sau cô quay lại khiến cả nhà chồng phải tr/ả gi/á đ/ắt…
Ngày ấy, khi mới 25 tuổi, Hạnh lấy chồng trong niềm hân hoan của cả làng. Chồng cô là con trai cả trong một gia đình khá giả, còn cô chỉ là con gái nhà nông ngh//èo. Người ta nói Hạnh “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng mấy ai biết được sau cánh cổng hào nhoáng kia là những tháng ngày c/ay đắ//ng đang chờ.
Cuộc hôn nhân ban đầu ngỡ như hạnh phúc. Nhưng khi Hạnh sinh hai đứa con, tình cảm dần phai nhạt. Nhà chồng coi cô như người ở, mọi quyết định lớn nhỏ đều do mẹ chồng và chồng định đoạt. Khi Hạnh đề nghị để dành chút vốn làm ăn, gia đình chồng cười nhạt:
– Nhà này không cần đàn bà chỉ biết tiêu tiền.
Đỉnh điểm là khi cuộc hôn nhân đ/ổ v/ỡ. Chồng cô ngo//ại tì//nh, rồi quyết l/y/ h/ôn. Hạnh tưởng chí ít mình còn giữ được chút tài sản dành dụm cho các con, nhưng trong phiên tòa, bằng sự sắp xếp khéo léo, nhà chồng đã lấy gần như toàn bộ. Cô ra đi tay trắng, chỉ được quyền nuôi hai đứa trẻ.
Những ngày sau đó là chuỗi tháng năm kh/ốn kh/ó. Ba mẹ con dắt díu nhau ra thuê căn phòng trọ nhỏ xíu, tường loang lổ, mùa hè thì nóng hầm hập, mùa đông thì gió lùa buốt giá. Cơm chẳng đủ ăn, nhiều hôm chỉ có vài gói mì chia nhau. Nhìn hai đứa con ngồi húp vội từng thìa nước mì, Hạnh lặng lẽ quay đi lau nước mắt.
Có những đêm Hạnh gần như gụ/c ng/ã, nhưng khi nghe tiếng con trở mình gọi “Mẹ ơi, con đói”, trái tim người mẹ lại bừng lên sức mạnh. Cô quyết tâm phải sống khác, không thể để hai con suốt đời kh/ổ s/ở.
Hạnh xin việc ở một công ty nhỏ. Ban đầu chỉ là nhân viên tạp vụ, nhưng nhờ chăm chỉ và ham học hỏi, cô được sếp để ý, cho đi học thêm. Từ những buổi tối thức trắng với sách vở và công việc, dần dần Hạnh thăng tiến lên vị trí quản lý. Rồi cô mạnh dạn khởi nghiệp với một cửa hàng nhỏ chuyên về thực phẩm sạch.
Khó khăn không ít: vốn liếng hạn hẹp, nhiều lần hàng hóa ế ẩm, nhưng Hạnh không bỏ cuộc. Cô hiểu rằng từng bước đi của mình chính là niềm hy vọng cho hai con. Thời gian trôi qua, bằng sự kiên trì và tấm lòng chân thật, cửa hàng của Hạnh lớn mạnh thành chuỗi siêu thị mini có tiếng.
Mười năm sau…
Mười năm sau…
Cái tên Hạnh giờ đã không còn xa lạ trong giới kinh doanh thực phẩm sạch tại thành phố. Cô trở thành Giám đốc điều hành của một chuỗi siêu thị mini nổi tiếng với phương châm “Người mẹ chọn, con yên tâm”. Khách hàng không chỉ tin tưởng vì chất lượng sản phẩm, mà còn vì câu chuyện về người mẹ đơn thân vươn lên từ khổ đau được lan truyền trên mạng xã hội.
Hai đứa con của cô giờ đã lớn. Cô con gái cả đang học đại học ngành kinh tế, thỉnh thoảng về phụ mẹ quản lý cửa hàng. Cậu con trai út thì học giỏi, ngoan ngoãn, thường nói: “Mẹ là người hùng của đời con.”
Hạnh sống trong một căn nhà khang trang, đủ đầy – không xa hoa, nhưng ấm cúng và yên bình. Nhìn lại quãng đường đã qua, cô chưa bao giờ oán trách số phận. Chính những đớn đau năm ấy đã rèn giũa nên con người kiên cường của hiện tại.
Cho đến một ngày nọ, khi cô đang họp với đội ngũ quản lý, thư ký bước vào báo:
– Có người xin gặp giám đốc, nói là… mẹ chồng cũ.
Hạnh khựng lại trong giây lát. Tên người đàn bà đó, cô đã lâu không nhắc đến. Nhưng gương mặt và giọng nói của bà ta năm xưa thì chẳng thể nào quên.
Cô bước ra phòng chờ. Người phụ nữ đã từng khinh rẻ cô nay tóc bạc, dáng lụm khụm, bên cạnh là chồng cũ – người đàn ông năm xưa từng đẩy mẹ con cô xuống vực thẳm. Họ trông tiều tụy, gương mặt lo lắng và… xấu hổ.
– Chúng tôi… xin lỗi, Hạnh à. – Mẹ chồng cũ cất lời run rẩy. – Gia đình giờ phá sản rồi. Công ty chồng con làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất. Nhà cửa cũng đã bán. Chúng tôi… không còn nơi nào để đi…
Hạnh nhìn họ, trong lòng không còn oán hận, chỉ có sự bình thản.
– Cô chú tìm tôi… để làm gì?
Chồng cũ cúi đầu:
– Chúng tôi nghe nói em có chuỗi siêu thị, muốn… xin một cơ hội. Có thể cho tôi làm bảo vệ, còn mẹ tôi… làm dọn dẹp gì cũng được.
Im lặng bao trùm. Hạnh nhớ lại ngày cô ôm con ra đi tay trắng, những buổi tối ăn mì gói, những giọt nước mắt trong đêm…
Cô đứng lên, giọng nhẹ nhàng:
– Tôi không phải thánh nhân, cũng không thể quên những gì mình từng trải qua. Nhưng tôi tin, mỗi người đều có cơ hội để làm lại – như tôi đã từng.
Rồi cô quay sang trợ lý:
– Chị Lan, sắp xếp giúp hai người công việc tạm thời ở chi nhánh quận 7. Nếu làm tốt, sẽ được cân nhắc.
Cả hai ngước lên nhìn cô đầy ngỡ ngàng và biết ơn. Nhưng lúc này, Hạnh đã quay lưng bước đi. Không cần phải trả thù ồn ào, bởi cuộc đời đã tự cho họ nếm quả báo. Còn cô – người phụ nữ từng bị vùi dập – nay đã ngẩng cao đầu, bước tiếp bằng chính đôi chân mình.
Vì đôi khi, sự tha thứ chính là cách trả giá đắt nhất mà người ta không ngờ tới.