Câu chuyện cuộc đời

Ngô Mạnh Đạt và Châu Nhuận Phát khi tình bạn không còn là sự giúp đỡ, mà là sự đồng hành

Ngô Mạnh Đạt và Châu Nhuận Phát khi tình bạn không còn là sự giúp đỡ, mà là sự đồng hành

“Đã là anh em, nếu không thể cùng nhau vào sinh ra tử thì ít nhất cũng đừng quay lưng khi họ cần mình nhất.”

Câu nói tưởng chừng giản đơn nhưng lại chạm đến cốt lõi của tình bạn. Bởi tình bạn chân chính không chỉ nằm ở những ngày vui vẻ ngập tiếng cười, mà quan trọng hơn, ở những khoảnh khắc người kia khốn khó, ta có thể dang tay đỡ lấy. Một tình bạn đáng quý không đo đếm bằng sự hào nhoáng của những món quà vật chất, mà bằng sự chân thành, bao dung và tôn trọng lẫn nhau.

Trong làng giải trí Hong Kong, tình bạn giữa Châu Nhuận Phát và Ngô Mạnh Đạt từng khiến nhiều người cảm phục. 

 Trước khi ra mắt công chúng, hai người họ ngày ngày ở bên nhau, đối với họ mà nói, niềm hạnh phúc của đời người đó là cùng nhau uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.

Khi Ngô Mạnh Đạt đã trở thành một diễn viên nổi tiếng, thậm chí là một huyền thoại trong làng giải trí. Anh bắt đầu đắm chìm trong tửu sắc và cờ bạc, công việc diễn xuất cũng qua quýt cho xong, cuối cùng chính tay mình huỷ đi sự nghiệp mà bản thân mình cực khổ gây dựng, hơn nữa còn nợ một khoản nợ khổng lồ.

Lúc này, người bạn thân năm nào Châu Nhuận Phát trong bộ phim “Bến Thượng Hải” và bắt đầu nổi tiếng.

Châu Nhuận Phát vốn là người rất hào phóng, vì thế trả nợ cho bạn số tiền vài chục vạn với anh không phải là chuyện khó. Nhưng khi Ngô Mạnh Đạt đến tìm Châu Nhuận Phát vay tiền nhưng không ngờ Châu Nhuận Phát lập tức khước từ, một đồng cũng không cho vay mà còn nói với bạn mình: “Đấy là do bản thân cậu quyết định”.

New Project 18 1

Ngô Mạnh Đạt tan nát cõi lòng, thầm nghĩ đã từng là bạn bè thân thiết của nhau, vậy mà khi mình gặp khó khăn, người ta lại không muốn đưa tay ra giúp đỡ, vậy thì còn gọi gì là bạn bè? Lúc đó, anh rất hận Châu Nhuận Phát, lập lời thề: “Có chết cũng không muốn gặp lại nhau”.

Ngay trong lúc bước vào đường cùng, cuộc sống rơi vào bế tắc, không ai mời Ngô Mạnh Đạt đi đóng phim, thì một hôm anh nhận được điện thoại của một vị đạo diễn. Như vớ được phao cứu sinh, Ngô Mạnh Đạt liền nắm chắc cơ hội này, diễn xuất bằng tất cả sức lực của mình. Sau bộ phim, Ngô Mạnh Đạt cũng được khán giả đón nhận trở lại, không những kiếm đủ tiền trả nợ cho mình mà còn nhận được giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong giải thưởng Kim Tượng năm đó.

Tại lễ trao giải, người bạn thân năm nào Châu Nhuận Phát cũng ở dưới khán đài, nhưng Ngô Mạnh Đạt phớt lờ anh và không ngừng biểu đạt lòng biết ơn của mình với đạo diễn. Nhưng lúc này đạo diễn lại nhắc nhở Ngô Mạnh Đạt: “Người cậu nên cảm ơn không phải là tôi”.

Thì ra người năm đó cố gắng thuyết phục đạo diễn mời Ngô Nhậm Đạt chính là Châu Nhuận Phát.

Ngô Mạnh Đạt sau khi biết được sự thật như bừng tỉnh mộng. Anh vốn nghĩ bản thân đã nhìn rõ bản chất của con người nhưng lại không hiểu được ý tốt của người bạn thân. Năm đó nếu Châu Nhuận Phát đưa cho anh 30 vạn để trả nợ thì anh vẫn ngày đêm đắm chìm trong sai lầm và không bao giờ có thể vực dậy bản thân mình. 

Châu Nhuận Phát cũng từng nói, ông chấp nhận bị tiếng xấu nhưng không muốn cho vay tiền để hại bạn mình, tiếp tục dấn thân vào con đường sai trái. Chỉ có như vậy mới khiến đàn anh tỉnh ngộ, đứng dậy sau những vấp ngã và làm lại từ đầu.

Hiện tại Ngô Mạnh Đạt đã qua đời, nhưng  tình bạn tốt đẹp đó vẫn còn mãi mãi.

Câu chuyện ấy khiến ta liên tưởng đến giai thoại Lưu Bình, Dương Lễ trong văn học Việt Nam. Khi Lưu Bình lận đận, buông xuôi con đường học vấn, Dương Lễ đã không trực tiếp ban phát tiền bạc. Ông sắp xếp cho vợ cải trang thành người hầu, ngày ngày khuyên răn, chăm lo cơm nước để bạn có thể chuyên tâm đèn sách. Sự trợ giúp ấy mang trong mình sự tôn trọng, không hạ thấp nhân cách của bạn, mà còn khơi dậy ý chí tự lập nơi Lưu Bình. Nhờ thế, sau này Lưu Bình thi đỗ, hiểu được tấm lòng bạn mình mà khắc cốt ghi tâm.

Từ hai câu chuyện ở hai thời đại, hai bối cảnh khác nhau, ta nhận ra điểm chung bất biến, tình bạn chân chính luôn đặt lợi ích và sự trưởng thành của bạn lên hàng đầu, chứ không phải mong để lại ơn nghĩa. Người bạn ấy không ghen tị khi thấy ta thành công, cũng không rời bỏ khi thấy ta sa ngã. Họ khuyên răn khi ta sai lầm, nâng đỡ khi ta yếu lòng, nhưng vẫn giữ sự tôn trọng, để ta có cơ hội tự đứng vững.

Có lẽ vì thế mà cổ nhân mới dạy: “Cho người con cá không bằng cho người cần câu.” Giúp đỡ không chỉ là trao tặng vật chất, mà là gieo vào lòng bạn mình niềm tin, động lực và sức mạnh để họ tiến bước. Đó không chỉ là trí tuệ của sự tử tế, mà còn là phẩm chất của người có tu dưỡng đạo đức  biết nghĩ đến người khác, biết tôn trọng nhân cách và giá trị của người được giúp đỡ.

Trong cuộc đời này, chúng ta sẽ gặp nhiều người, kết bạn với nhiều người, nhưng bạn hãy thử chiêm nghiệm: có bao nhiêu mối quan hệ đủ trong sáng, đủ chân thành để cùng ta đi qua những tháng năm? Tình bạn chân chính chính là khi cả hai đều trở thành điểm tựa cho nhau không toan tính, không đố kỵ, chỉ mong bạn mình sống một đời an nhiên và tốt đẹp.

New Project 19 2

Tiểu Hoa biên tập

Xem thêm

vandieuhay

Leave a Reply