Niềm Vui Của Người Già
Trong cuộc sống hiện đại, khi vật chất đã dư đầy, nhiều người cao tuổi vẫn chọn lao động như một cách tận hưởng tuổi già. Họ coi công việc không chỉ là nguồn thu nhập mà còn là liều thuốc tinh thần, giúp tâm hồn luôn minh mẫn và gắn kết với đời sống.
Tôi từng gặp một cựu quân nhân ngoài bảy mươi, dù đã có lương hưu ổn định và con cháu đầy đàn, vẫn ngày ngày làm bảo vệ giữ xe cho xí nghiệp. Vợ ông – một cô giáo về hưu – cũng chẳng chịu ngồi yên, tranh thủ buôn bán hoa quả ở chợ quê. “Làm việc cho vui cháu ạ, ở nhà cứ ra lại vào buồn lắm!” – giọng nói sang sảng của hai bác mỗi lần đi ngang qua cửa nhà tôi luôn khiến tôi thấy ấm lòng.
Ở góc chợ làng, hình ảnh bà cụ đầu bạc phơ bán rau củ nhà trồng đã trở nên quen thuộc. Dù con cháu ngăn cản, bà vẫn kiên quyết ra vườn cuốc xới mỗi ngày. “Tay chân không hoạt động là sinh bệnh đấy cháu ơi” – bà cười hiền, đôi mắt đen láy dưới hàng chân chim vẫn ánh lên sự minh mẫn. Cách đó không xa, một cụ bà khác ngoài tám mươi tuổi, lưng đã còng rạp, vẫn miệt mài cấy rau rồi gánh đi bán dọc đường. Bà từ chối mọi sự giúp đỡ: “Con cái cho tiền đủ cả, nhưng tự kiếm được đồng nào, tôi thấy vui đồng ấy”.
Những hình ảnh ấy khiến tôi nhớ đến biết bao người già khác: bà cụ bán trứng gà ngoài chợ, ông lão bán trà thuốc đầu làng, cụ bà bán rau thơm bên vệ đường… Họ như những cuốn sử sống, mang trong mình cả một thời kỳ gian khó. Có lẽ chính những trải nghiệm ấy đã rèn giũa nên tâm thế điềm nhiên, khiến họ chọn lao động như cách ôn lại ký ức, giữ cho tinh thần luôn sáng suốt và không bị lạc lõng giữa dòng đời hối hả.
“Những ngày xưa ấy, làm quần quật cả đời mà cái nghèo vẫn đeo bám. Giờ có tuổi rồi nhưng còn sức khỏe là phải làm, không thì tiếc lắm!” – lời tâm sự chung của nhiều cụ già phản ánh một triết lý sống giản dị: lao động là niềm hạnh phúc. Với thế hệ con cháu, có lẽ điều quý giá nhất không phải là ngăn cản các cụ làm việc, mà là tôn trọng lựa chọn của họ, đồng thời luôn sẵn sàng hỗ trợ khi cần.
Bởi dù chọn cách sống nào, những bậc cao niên vẫn mãi là cây đại thụ tỏa bóng yên bình, nơi con cháu có thể tìm về mỗi khi cần điểm tựa tinh thần. Sự cần cù và tinh thần lạc quan của họ chính là di sản quý giá nhất để lại cho thế hệ sau.