Câu chuyện cuộc đời

Lão Tư Và Mảnh Đất Cuối Đời

Sáng hôm ấy, khi tiếng gà gáy vừa xé tan màn sương, lão Tư đã lụi cụi ra chuồng bò. Con bò cái lông vàng óng – người bạn già mười năm cùng lão cày xới mảnh đất sau nhà – đang lim dim nhai cỏ. Lão vuốt ve cái bướu trên lưng nó, giọng khàn đặc: “Mày may còn có tao…”.

Không ngờ đó là lần cuối cùng lão được nhìn thấy nó.


Màn Kịch Của Những Đứa Con

Hai thằng con trai lão – thằng Cả làm thầu khoán ở tỉnh, thằng Út buôn bán xe máy – đột ngột về nhà tuần trước với bao thuốc bổ, mấy hộp sữa ngoại. “Bố già rồi, để tụi con lo” – chúng nó nói thế khi xoay xở đưa lão đi khám sức khỏe tổng quát.

Lão Tư mừng thầm, tưởng con cái hiếu thảo. Cho đến sáng nay, khi tỉnh dậy không thấy tiếng bò rống, lão chạy vội ra chuồng thì chỉ còn trơ dây thừng. Thằng cháu nội lí nhí: “Hôm qua hai chú bảo dắt bò đi bác sĩ thú y…”.

Cùng ngày, một người đàn ông lạ mặt đến nhà đưa tờ giấy đỏ tươi. “Chú ký vào đây để hoàn thiện thủ tục sang tên mảnh đất cho các con” – hắn nói với vẻ mặt thương cảm. Lão Tư mù chữ, nhưng trái tim già nua đập loạn nhịp khi nhận ra con dấu của phòng công chứng.

Đến chiều, khi lão lần mò sang nhà ông giáo Thành nhờ đọc hộ, cả làng nghe tiếng nấc nghẹn của cụ già 78 tuổi. Tờ giấy ghi rõ: “Giấy chuyển nhượng quyền sử dụng đất” với cái giá chỉ bằng một nửa thị trường. Còn con bò – lão mới biết – đã bán đứt cho lò mổ từ hôm qua.

“Tụi nó bảo… bảo đưa bố vào viện dưỡng lão sang trọng…” – lão gục mặt xuống bàn tay chai sần, nước mắt chảy dọc theo những vết đồi mồi. Ông giáo Thành tái mặt gọi điện, nhưng hai số máy của đứa con đều hiện thông báo: “Thuê bao không liên lạc được”.

Suốt ba ngày sau, lão Tư vật vờ như chiếc bóng giữa căn nhà trống hoác. Mảnh vườn 200m² – nơi lão trồng rau nuôi bò suốt 20 năm góa vợ – giờ đã thuộc về tay một đại gia đất đai. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ trở thành điểm tựa duy nhất cho cụ già bị chính máu mủ ruột rà phản bội.

Bà con xóm dưới xì xào: “Hai thằng đó về làng toàn bằng xe hơi, ai ngờ…”. Người ta kể rằng thằng Cả vừa mua biệt thự ở khu đô thị mới, còn thằng Út khoe trên Facebook chuyến du lịch Nhật Bản cùng vợ con.

Tối qua, khi mang bát cháo sang cho lão, tôi thấy cụ ngồi co ro trên chiếc chõng tre. Ánh đèn vàng hắt bóng lão lên vách đất nứt nẻ. “Chúng mày cướp đất của bố được…” – giọng lão rè rè như gió thổi qua khe cửa – “Nhưng đừng hòng cướp nổi nắm xương tàn này”.

Câu chuyện của lão Tư không phải cá biệt. Ở cái tuổi gần đất xa trời, nhiều cụ già nông thôn đang trở thành nạn nhân của chính lòng tham và sự vô cảm từ những đứa con mình hết lòng cưng chiều. Liệu sau cùng, mảnh đất cha ông để lại có đáng giá bằng chữ “hiếu” trong đạo làm người?

Leave a Reply